Không bằng, giống như Hắc y nhân nói, ngồi xuống hảo hảo thảo luận một chút.
Chỉ có điều, Cổ Lạc Nhi trấn định lại, cũng không dám sát lại quá gần Hắc y nhân, ngồi đối diện với hắn.
Hắc y nhân trong mắt hiện lên chút đùa cợt.
“Ta nghe nói, Hoàng đế ngày hôm qua phong một nữ tử làm Tiên phi.”
“Ừm.”
Cổ Lạc Nhi cúi đầu lên tiếng, không đoán được hắn rốt cục biết bao nhiêu.
“Ta còn nghe nói, Hoàng đế để cho Tiên phi ở tại Tử Tiêu Cung trong Cầm Sắt điện, hơn nữa, ban cho nàng rất nhiều trang sức.”
“A, thật không?”
Cổ Lạc Nhi theo thường lệ lầm bầm ha ha.
“Nhưng kỳ quái chính là, về sau, hoàng đế lại thu hồi toàn bộ trang sức về. Tất cả đồ trang sức đều ở đó, lại đơn độc thiếu mất một chiếc vòng ngọc. Ngươi nói, vòng ngọc này đã đi đâu rồi?”
Hắc y nhân cầm vòng ngọc giương cao trước mặt, thưởng ngoạn.
Vòng ngọc đối diện trước mặt Cổ Lạc Nhi, qua đó ngắm nàng.
Cũng không biết Hắc y nhân đang thưởng ngoạn vòng ngọc hay là đang thưởng ngoạn nàng.
Cổ Lạc Nhi chỉ biết là, người này nhất định đang dùng nàng để thăm dò tất cả nội tình.
Hắn chắc chắn biết rõ nàng chính là Tiên phi.
Nhưng không biết hắn có biết nàng vì sao lại được phong làm Tiên phi hay không.
Nếu hắn đã biết được nhiều như vậy rồi, Cổ Lạc Nhi cũng không hề che giấu.
Tiếp lời nói: “Ta nghe nói, vòng ngọc là bị kẻ trộm lấy trộm đi .”
Hai chữ “Kẻ trộm” rõ ràng đặc biệt nặng nề.
“Thật không?”
Hắc y nhân lạnh lùng nhìn nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói, nếu như ta đem cái vòng tay này lộ ra trước mặt mọi người, người ta sẽ nghĩ thế nào? Có thể cho là giữa chúng ta có tư tình hay không?”
Nói hồi lâu, hắn nghĩ dùng việc này uy hiếp nàng?
Cổ Lạc Nhi “Phốc” cười ra tiếng.
May mắn trong miệng nàng không có thứ gì, nếu không khẳng định sẽ phun ra cả bàn.
Buông lỏng tay nói: “Xin cứ tự nhiên, ngươi thích nói như thế nào cũng được. Cho dù ngươi nói chúng ta đã có hài tử cũng không việc gì.”
Nghĩ dùng việc này uy hiếp nàng? Không có cửa đâu.
Hình như người cổ đại đều dùng các loại ngọc bội a vòng tay a làm vật đính ước, Hắc y nhân làm như vậy cũng hợp tình hợp lý.
Chỉ tiếc, hắn tìm nhầm đối tượng.
Đông Phong Túy cũng đã nói , nàng chỉ là phi tử của hắn trên danh nghĩa, yêu đương nam nhân nào ở bên ngoài đều không liên quan tới hắn, hắn sẽ không để ý .
Trên mặt Hắc y nhân lạnh như băng rốt cục có chút biểu lộ, biểu lộ kinh ngạc.
Nữ nhân không phải đều vô cùng quý trọng thanh danh của mình sao? Làm sao nàng dường như một chút đều không quan tâm?
Nàng là Tiên phi, nàng sẽ không sợ Hoàng đế trị tội của nàng?
Cổ Lạc Nhi trông thấy nét mặt của hắn, trong lòng rõ ngọn ngành.
Hắc y nhân chỉ biết là nàng là Tiên phi, nhưng không biết chuyện nàng từ giữa không trung rớt xuống trên người Đông Phong Túy, cũng không biết Đông Phong Túy cùng nàng nói những lời kia.
Xem ra, người bên cạnh Đông Phong Túyy đều rất trung thực đáng tin cậy a.
Ít nhất không có bị hắc y soái ca trước mắt này mua chuộc.
Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa, sau đó là tiếng tiểu nhị ban nãy.
“Gia, rượu và thức ăn ngài yêu cầu đưa tới.”
“Vào đi.”
Hắc y nhân tạm thời buông tha Cổ Lạc Nhi, lạnh như băng phân phó.
Cửa bị đẩy ra, tiểu nhị bưng cái khay tiến vào.
Trông thấy cái ghế chắn ở cửa, mê muội nói: “Gia, cửa này có thể khóa lại , các ngài không cần dùng ghế để chắn cửa.”
Cổ Lạc Nhi lại nhịn không được cười ra tiếng.
Ngoắc ngoắc tiểu nhị.
“Ngươi trước đừng động vào cái ghế, nhanh mang rượu cùng đồ ăn lên đây.”
“Dạ, dạ, tiểu nhân tới ngay .”
Tiểu nhị đem rượu và thức ăn trên khay đặt lên trên bàn, lại đem cái ghế chắn ở cửa đến bên cạnh cái bàn, để chỉnh tề , sau đó lui ra ngoài.
Khi hắn lui ra tới cửa thì Cổ Lạc Nhi đã vùi đầu ăn nhiều lớn tiếng hỏi: “Còn bao nhiêu món ăn chưa đem lên?”
“Còn có vài món nữa, công tử các ngài từ từ ăn.”
Cổ Lạc Nhi thả tâm, nói như vậy, tiểu nhị ngây ngô sẽ còn phải đi vào, nàng hẳn là có đủ thời gian để lấp đầy bụng.
Nàng vừa ăn vừa hồi tưởng đến cách xưng hô của tiểu nhị, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
Tiểu nhị mỗi lần đều gọi nàng là công tử, mà xưng Hắc y nhân là gia.
Nhưng Hắc y nhân cũng không già nha, nhìn qua dáng vẻ cũng chỉ đầu hai. (khoảng hai mươi tuổi trở lên)
Có thể là hình dáng này của hắn băng sơn rất dọa người đi, hù đến cả tiểu nhị.
Cổ Lạc Nhi không để ý tới Hắc y nhân trước mặt, cầm đũa lên liền ăn.
Lễ Đông Phong Túy ban tặng, buổi sáng nàng cũng chỉ ăn một chút cháo loãng cùng rau, cộng thêm một ổ bánh ngô nho nhỏ, dùng một buổi sáng buôn bán, bụng sớm đói cồn cào.
Hôm nay, có cơm trưa miễn phí , tội gì không ăn?
Hắc y nhân trộm vòng ngọc của nàng, còn muốn ép buộc nàng, ăn lại một chút coi như hoàn gốc.
Hắc y nhân nhìn hình dám tham ăn của nàng, kinh ngạc trong mắt càng sâu.
Hắn không ngăn cản Cổ Lạc Nhi ăn gì, nhưng hắn chính mình cũng không ăn, một miếng cũng không động qua.
Cổ Lạc Nhi suy nghĩ, có phải là tướng ăn của mình dọa tới hắn rồi?
Ngẩng đầu, lóng ngóng nói: “Ăn đi, có chuyện gì, chúng ta ăn xong rồi bàn lại.”
Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng.
“Nhìn tướng ăn này của ngươi, bản công tử không có hứng thú.”
Cổ Lạc Nhi hướng hắn trợn trắng mắt, không thèm để ý đến hắn.
Hừ, người này tính tình giống hệt Đông Phong Túy, gọi một bàn đồ ăn lớn, chính mình lại không ăn hết.
Các soái ca cổ đại đều lãng phí như vậy sao?
Cổ Lạc Nhi mặc kệ hắn thấy nàng thế nào, chỉ để ý nắm chặt thời gian lấp đầy bụng rồi hãy nói.
Mỗi loại món ăn đều rất ngon miệng, chỉ có món cá ở giữa bàn, Cổ Lạc Nhi một miếng cũng không có động đến.
Lời nàng cố ý làm Đông Phong Túy ghê tởm hôm qua còn vang vọng tại bên tai, nàng vừa nhìn thấy cá liền chán ghét.
Ai, đây là chỉnh người lưu lại di chứng.
Phỏng chừng một thời gian dài nàng cũng sẽ không ăn cá.
Cổ Lạc Nhi ăn uống no đủ, hài lòng để đũa xuống.
Thiện ý hỏi: “Soái ca, còn có việc sao? Không có việc gì ta có thể đi được chưa?”
Hắc y nhân nhướng mày, hỏi: “Ngươi gọi ta là gì?”
Chương 28: Muốn Chán Ghét Chết Hắn
“A, không có gì. Cám ơn bữa trưa của ngươi, ta đi đây.”
Cổ Lạc Nhi đứng lên, định tính toán chuồn đi.
“Đứng lại.”
Hắc y nhân lại lạnh như băng quát bảo nàng dừng lại.
Trong mắt lãnh quang lóe lên, nói: “Ngươi còn cái này chưa uống.”
“Cái gì vậy?”
Cổ Lạc Nhi nhìn lên phía bàn, trên bàn chỉ có một bầu rượu.
Chẳng lẽ, Hắc y nhân muốn cho nàng uống rượu?
Không thể nào.
Nhưng là, Hắc y nhân thật sự cầm rượu lên, rót rượu vào trong chén, cũng đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ Cổ Lạc Nhi.
Cổ Lạc Nhi sợ tới mức liên tục lui về phía sau.
Hắn muốn làm gì?
Nàng không sợ uống rượu, chỉ một chén rượu nhỏ thế kia, căn bản sẽ không làm khó được nàng.
Nhưng, nhưng rượu Hắc y nhân mời nàng uống, khẳng định không có chuyện tốt.
Hắc y nhân từng bước một tiến gần.
Cổ Lạc Nhi từng bước một lui về phía sau.
Rốt cục, nàng lùi đến vách tường, không thể lùi được nữa.
Hắc y nhân nâng chén rượu dồn ép trước mặt Cổ Lạc Nhi, từ trong lòng ngực lấy ra một bình ngọc nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đỏ như máu.
Sau đó cầm bình ngọc nhỏ nhét trở lại trong ngực, bỏ viên thuốc vào trong chén rượu.
Viên thuốc vừa vào trong rượu, lập tức tan ra, cả chén rượu đều biến thành màu đỏ thẫm.
Hắc y nhân nâng rượu lên bên môi Cổ Lạc Nhi, lạnh giọng nói: “Uống hết.”
Cổ Lạc Nhi chỉ biết rượu này của hắn tuyệt đối không có chuyện tốt, khép chặt môi, nói gì cũng không chịu mở ra.
Hắc y nhân dứt khoát dùng tay kia siết quai hàm của nàng, buộc nàng hé miệng.
Cổ Lạc Nhi miệng vừa mới hé ra, cả chén rượu lập tức được đổ vào trong miệng nàng.
Không biết Hắc y nhân lại sử dụng yêu pháp gì, Cổ Lạc Nhi thân bất do kỷ đem rượu nuốt xuống.
Hắc y nhân buông tay ra, trở lại bên cạnh bàn, đặt chén rượu xuống, khoát khoát tay về phía Cổ Lạc Nhi.
“Ngươi có thể đi.”
“Này, ngươi vừa rồi cho ta uống thứ gì?”
“Tiêu hồn tán.”
“Gì? Ngươi cho ta uống loại thuốc hèn hạ này? Ngươi muốn làm gì?”
Cổ Lạc Nhi móc cổ họng, dứt khoát muốn đem toàn bộ thuốc vừa mới uống vào nôn ra ngoài.
Hắc y nhân mắt lạnh nhìn nàng, cũng không ngăn cản.
Chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Vô dụng , thuốc vừa vào trong bụng , lập tức có hiệu lực, không nôn ra được .”
Cổ Lạc Nhi quả nhiên cảm thấy trong bụng có một dòng nhiệt xông thẳng lên phổi, cả kinh thất sắc.
Tiêu hồn tán? Thế nào lại nghe giống tên xuân dược.
Cổ Lạc Nhi sợ hãi hỏi: “Này , ngươi định Bá Vương ngạnh thượng cung? Ta đã nói rồi, ta cùng nam nhân khác như thế nào, Hoàng đế chắc chắn không quan tâm. Ngươi không cần dùng cái này để uy hiếp ta.”
(Bá vương ngạnh thượng cung: nôm na có nghĩa là cưỡng gian đó =)))
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn nàng, một lúc lâu mới cười lạnh lên tiếng.
“Ngươi nghĩ đi đâu rồi? Một đại cô nương nhà như thế nào mà một chút cũng không hiểu được rụt rè? Tiêu hồn tán không phải xuân dược, mà là độc dược.”
Cổ Lạc Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ lồng ngực của mình.
Thật tốt quá, không phải xuân dược.
Nhưng mà, hắn vừa nói cái gì? Độc dược?
Cổ Lạc Nhi lại nhảy dựng lên.
Vừa sợ vừa giận nói: “Này , ngươi cho ta uống độc dược? Tại sao? Chúng ta vốn không quen biết, ta chưa từng chọc giận trêu ghẹo ngươi, ngươi tại sao phải hại chết ta?”
Hắc y nhân kiên nhẫn giải thích.
“Tiêu hồn tán độc tính phải một tháng sau mới phát tác. Đến lúc đó chỉ cần uống giải dược sẽ không có chuyện gì.”
Cổ Lạc Nhi hiểu ra, thay hắn nói tiếp.
“Về phần ta đến lúc đó có thể nhận được giải dược hay không, phải xem tâm tình của ngài rồi, đúng không? Nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?”
Hắc y nhân khen: “Thông minh. Khó trách hắn muốn phong ngươi làm Tiên phi. Nhiệm vụ của ngươi, chính là mật thiết chú ý hành động của hắn, ngươi ở Tử Tiêu Cung, rất dễ dàng tiện quan sát.”
Cổ Lạc Nhi tạm thời đã quên tình cảnh của mình.
Nghẹn ngào cười nói: “Hắn chính là một tên đại lười, cả ngày ngoại trừ ngủ ra chuyện gì cũng không làm. Được rồi, ngươi có thể đưa giải dược cho ta.”
Hắc y nhân cũng không trao đổi với nàng.
“Ngươi mới nhìn hắn chưa đến một ngày, sao biết được gì? Tốt nhất, ngươi phải cùng hắn ở một chỗ, theo dõi hắn.”
“Được rồi.”
Cổ Lạc Nhi chỉ muốn qua loa cho có lệ với Hắc Y nhân.
“Ngươi tên là gì, một tháng sau ta tới đâu tìm ngươi?”
Hắc y nhân đáp: “Tên của ta không tiện nói cho ngươi biết, có việc ta sẽ tìm ngươi. Ngươi còn có nhiệm vụ khác, lúc nào cần dùng đến ngươi ta sẽ tới tìm ngươi là được.”
“Nha. Vậy ta có thể đi được chưa?”
“Có thể. Nhớ kỹ, nhất định phải hảo hảo quan sát hành động của hắn, có lẽ, hắn không phải là một hoàng đế lười, hắn không hề đơn giản.”
“Đã biết.”
Cổ Lạc Nhi vội vã muốn chạy đi.
Vừa đi tới cửa, Hắc y nhân lại ở phía sau căn dặn.
“Chờ chút.”
Cổ Lạc Nhi đành phải lại đứng lại.
Ai, uống tiêu hồn tán của người ta, không thể không để người ta định đoạt a.
Ơ, lời này nghe thế nào mập mờ như vậy?
Hắc y nhân đưa cho nàng một cái ống tròn đen tuyền hình gì đó.
“Đây là cơ nỏ ám khí, ngươi không biết võ công, có lẽ, thứ này có thể có tác dụng.”
Chỉ vào từng bộ phận trên cơ nỏ, nói cho Cổ Lạc Nhi phương pháp sử dụng.
Cơ nỏ làm bằng sắt, bên trong chứa lò xo cùng chốt mở, vặn chốt mở có thể bắn ra ngân châm.
Uy lực cực lớn.
Cổ Lạc Nhi như lấy được chí bảo.
Mới nghĩ tìm một tên hộ vệ bảo vệ mình đây, hộ vệ này không phải tự bay đến tay sao?
Thật sự so với có người bảo vệ còn tốt hơn nhiều.
“Nhớ kỹ, phần màu đỏ phóng ra ngân châm có độc, màu lam không độc.”
Hắc y nhân dặn dò, lại đưa cho Cổ Lạc Nhi một hộp sắt, bên trong , là ngân châm dùng để đưa vào trong cơ nỏ.
Cổ Lạc Nhi đem ngân châm cất kỹ, hí hoáy lật qua lật lại cơ nỏ.
Hắc y nhân không hề để ý tới nàng, đi tới phía trước cửa sổ, cầm cửa sổ kéo ra một khe hở nho nhỏ, quan sát tình hình bên ngoài.
Cơ nỏ trong tay Cổ Lạc Nhi đối diện trước hắn.
Một chủ ý lớn mật đột nhiên nổi lên trong lòng.
Cổ Lạc Nhi tim đập thình thịch, lòng bàn tay đều thấm ra mồ hôi lạnh.
Theo cách nói của Hắc y nhân, cơ nỏ này hết sức lợi hại, mà Hắc y nhân hiện tại đang quay lưng về phía nàng, nàng có nên thử một chút, xem có thể chế trụ hắn hay không?
Nhưng là, vạn nhất không chế trụ được, hắn tức giận, sẽ không hại nàng chứ?
Mặc kệ, con người đôi khi phải đọ sức một phen.
Cổ Lạc Nhi cắt ngang tâm tư, khởi động bộ phận màu lam.
Nàng chưa từng có ý nghĩ hại người, không phải bất đắc dĩ chắc sẽ không sử dụng độc châm.
Vài tia hàn quang từ giữa cơ nỏ nhanh chóng bắn ra, bắn về phía chân Hắc y nhân.
Cổ Lạc Nhi suy cho cùng tâm địa vẫn tốt, không muốn hại chết Hắc y nhân, chỉ muốn chế trụ hắn, buộc hắn đưa mình giải dược.
Mắt thấy ngân châm sẽ phải đâm tới trên đùi Hắc y nhân, tựa như phía sau lưng Hắc y nhân có đôi mắt dài, tung người nhảy lên.
Toàn bộ ngân châm bắn vào giữa vách tường dưới cửa sổ.
Hắc y nhân giống như một con diều hâu to lớn, nhẹ nhàng linh hoạt đáp xuống.
Xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chăm vào Cổ Lạc Nhi.
Trên mặt vẫn lạnh băng như cũ.
“Ta chưa bao giờ đem vũ khí có thể uy hiếp được mình giao vào tay người khác, ngươi đại khái có thể thử lại một lần.”
Cổ Lạc Nhi thấy phản ứng của hắn nhanh vô cùng, lại bị tư thế hắn ưu mỹ đáp xuống làm cho sợ ngây người, nghe vậy liền phục hồi tinh thần lại.
Hai tay loạn động.
“Ta, ta không phải cố ý. Ta chính là lúc đang xem cơ nỏ không cẩn thận vặn đến chỗ mở, ngươi ngàn vạn đừng hiểu lầm. Thực xin lỗi a, ta đi trước một bước.”
Không đợi Hắc y nhân trả lời, vội vàng kéo cửa phía sau ra, lách người chạy ra ngoài.
Hắc y nhân cũng không quát bảo nàng đứng lại.
Cổ Lạc Nhi căn bản không dám dừng lại, cũng không quay đầu lại, hướng dưới lầu chạy đi.
Lúc này đã đến giờ ăn trưa, trong tửu lâu không ít người ngồi.